Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chuyến du hành kỳ lạ của Ngài Daldry


Phan_18

- Tôi không biết điều gì dẫn mình tới đây nữa, Daldry. Lời tiên tri của một bà thầy bói? Những cơn ác mộng của tôi? Hay những lời nài nỉ của anh và cơ hội chạy trốn khỏi cuộc đời mình mà anh tặng cho tôi? Tôi những muốn tin rằng bố mẹ mình đã từng tới Istanbul; cảm giác đi theo bước chân họ đưa tôi tới gần với họ hơn, nhưng chúng ta chẳng nhận được tin tức gì từ lãnh sự quán cả. Tôi phải lớn lên thôi, Daldry, ngay cả khi tôi đang dùng hết sức kháng cự lại điều tất yếu ấy, và anh cũng cần phải thế.

- Tôi không đồng ý đâu. Tôi công nhận là có thể chúng ta đã đánh giá quá cao hướng tìm kiếm của lãnh sự quán, nhưng hãy nghĩ đến cuộc đời mà bà thầy bói hứa hẹn với cô, tới người đàn ông đang đợi cô phía cuối con đường. Còn tôi, tôi hứa là sẽ đưa cô tới chỗ anh ta, hoặc ít nhất là đến với mắc xích thứ hai trong chuỗi. Tôi là người trọng danh dự và tôi luôn giữ lời hứa. Không có chuyện đầu hàng hoàn cảnh đâu. Chúng ta hoàn toàn không lãng phí thời gian, ngược lại là khác. Cô đã được những ý tưởng mới và nhiều ý tưởng khác sẽ còn đến với cô, tôi chắc chắn thế. Và rồi, sớm hay muộn cuối cùng ta cũng sẽ gặp được người đàn ông thứ hai, anh ta sẽ dẫn ta đến với người thứ ba và cứ thế…

- Daldry, chúng ta nên thực tế, tôi không yêu cầu anh trở về ngay ngày mai, nhưng ít nhất cũng nên bắt đầu nghĩ tới chuyện đó.

- Tôi đã nghĩ cả rồi, nhưng vì cô yêu cầu nên tôi lại sẽ nghĩ nữa.

Cuộc đối thoại giữa họ chấm dứt khi Can tới nơi. Đã đến lúc quay lại khách sạn, trong tối ấy anh chàng hướng dẫn viên sẽ dẫn họ tới nhà hát xem múa ba lê.

Rồi ngày qua ngày, hết nhà thờ Công giáo đến nhà thờ Do Thái, hết nhà thờ Do Thái đến đền thờ, hết nghĩa trang cổ im lìm đến những con hẻm nhộn nhịp, hết phòng trà đến nhà hàng nơi họ dùng bữa mỗi tối, và nơi lần lượt từng người chia sẻ từng chút câu chuyện đời mình, tiết lộ đôi điều về quá khứ, Daldry và Can đã giảng hòa với nhau. Giữa họ giờ là sự thông đồng, xung quanh cái dự án ma mãnh mà người này là tác giả còn người kia từ giờ là tòng phạm.

Thứ Hai sau đó, người gác cổng khách sạn gọi hỏi Alice khi cô vừa trở về sau một ngày bận rộn. Gần trưa một sĩ quan liên lạc của lãnh sự quán đã mang tới cho cô bức điện báo.

Cô chộp lấy bức điện báo rồi nhìn Daldry đang sốt ruột.

- Nào, cô mở ra đi, anh nài,

- Không phải ở đây, chúng ta tới quầy bar đi.

Họ ngồi vào một chỗ tận cuối phòng rồi Daldry ra hiệu xua người hầu bàn đang tiến lại nghe họ gọi đó.

- Thế nào? anh nói, lòng nóng như lửa đốt.

Alice mở niêm phong bức điện, đọc vài dòng chữ trong đó rồi đặt tờ giấy xuống mặt bàn.

Daldry hết nhìn cô hàng xóm lại đến nhìn bức điện.

- Nếu tôi đọc nội dung bức điện mà không được cô cho phép thì thật khiếm nhã, nhưng nếu cô bắt tôi đợi thêm một giây nữa thì thật độc ác.

- Mấy giờ rồi? Alice hỏi.

- Năm giờ, Daldry bực tức đáp, sao nào?

- Vì ngài tổng lãnh sự sắp tới đây.

- Ngài tổng lãnh sự tới đây?

- Ông ấy nói thế trong bức điện, có lẽ ông ấy có thông tin cần cho tôi biết.

- Vậy thì, trong trường hợp này, Daldry nói, vì ông ấy hẹn cô nên tôi chỉ còn cách để cô lại đây.

Daldry làm ra vẻ sắp đứng dậy nhưng Alice đặt tay lên cánh tay anh mời anh ngồi lại; và cô không cần phải cố nài.

Ngài tổng lãnh sự đã ở sảnh khách sạn, ông trông thấy Alice nên đi tới chỗ cô.

- Cô nhận được điện của tôi vừa kịp lúc nhỉ, ông vừa cởi áo khoác vừa nói.

Ông đưa áo cùng mũ cho người hầu bàn rồi ngồi xuống một chiếc ghế bành kê giữa chỗ cô Alice và Daldry.

- Ngài uống chút gì nhé, Daldry hỏi.

Tổng lãnh sự nhìn đồng hồ đeo tay rồi vui lòng yêu cầu một ly bourbon.

- Nửa tiếng nữa tôi có cuộc hẹn ở ngay gần đây. Lãnh sự quán chẳng xa xôi gì và vì tôi có tin mới cho cô nên tôi tự nhủ sẽ đơn giản hơn nếu đích thân tới đây báo với cô.

- Tôi rất biết ơn, thưa ngài, Alice nói.

- Đúng như tôi đã nghĩ, tôi chẳng nhận được bất cứ thông tin nào từ những người bạn Thổ Nhĩ Kỳ của chúng ta. Các vị đừng nghĩ rằng họ không có thiện ý muốn giúp, hôm kia một người quen làm việc tại Sublime Potte, tương đương với bộ Ngoại giao của nước ta, gọi cho tôi khẳng định là đã tìm đủ mọi cách có thể, nhưng một lá đơn xin được vào lãnh thổ từ thời Đế quốc Ottoman… Thậm chí anh ta còn ngờ rằng một thứ giấy tờ như thế chưa bao giờ được lưu trữ nữa.

- Vậy là rơi vào ngõ cụt, Daldry kết luận.

- Không hẳn là như vậy, tổng lãnh sự đáp. Tôi đã tình cờ yêu cầu một trong những nhân viên của bộ phận tình báo để ý đến vụ việc của cô. Đó là một trợ tá trẻ tuổi nhưng làm việc hiệu quả hiếm thấy, và anh ta đã vừa chứng minh điều đó. Anh ta cho rằng nếu may mắn, dĩ nhiên là với chúng ta thôi, bố hoặc mẹ cô đã để lạc mất hộ chiếu trong quãn thời gian lưu lại đây hoặc cũng có thể bị trộm. Hiện nay Istabul chẳng phải là một chón náu mình an toàn nhưng hồi đầu thế kỷ thành phố còn lộn xộn hơn nhiều. Tóm lại, nếu chuyện đó xảy ra, đương nhiên là bố mẹ cô phải báo cáo với đại sứ quán sở tại, mà trước cách mạng thì nó nằm tại chính trụ sở của lãnh sự quán ngày nay.

- Thế họ có bị mất hộ chiếu không? Daldry hỏi, nóng lòng hơn bao giờ hết.

- Cũng không, ngài tổng lãnh sự vừa nói vừa lắc lắc ly rượu làm mấy viên đá khẽ kêu leng keng. Bù lại, trong thời gian ở đây họ đã tới lãnh sự quán và thế mới nên chuyện! Không hẳn bố mẹ cô tới Istanbul trong khoảng năm 1909, 1910 như cô giả định, mà họ ở đây từ cuối năm 1913. Khi ấy bố cô theo học dược lý và vừa hoàn thành nghiên cứu về loại cây thuốc có ở châu Á. Bố mẹ cô may mắn được ở trong một căn hộ thuộc khu Beyoğlu. Không xa đây lắm.

- Làm thế nào ngài biết được tất cả những điều ấy? Daldry chen ngang.

- Tôi không cần phải nhắc lại với các vị thế giới này bất ổn thế nào vào năm 1914, cũng như quyết định tai hại của Đế quốc Ottoman đưa ra tháng Mười một cùng năm đó, họ muốn gia nhập phe liên minh Trung tâm, tức là gồm cả Đức. Vì đều mang quốc tịch Anh, bố mẹ cô tự khắc nằm trong hàng ngũ mà Đế quốc khi đó coi là kẻ thù của mình. Thấy trước được những nguy cơ mà hai vợ chồng có thể gặp phải, bố cô nghĩ tới chuyện ra trình diện đại sứ quán nước mình tại Istanbul, đồng thời cũng nuôi hy vọng được hồi hương. Vậy đấy, đi du lịch vào thời chiến rõ ràng là lắm nguy hiểm. Họ còn phải kiên nhẫn đợi một thời gian dài rồi mới được trở lại Anh. Nhưng cũng chính điều này giúp chúng ta lần ra dấu vết họ, họ nằm dưới sự bảo vệ của đại sứ quán để có thể tới lãnh sự quán tại trụ sở sứ quán bất cứ lúc nào nếu như tình hình thực sự nguy hiểm. Các vị biết đấy, trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì sứ quán vẫn là phần lãnh thổ bất khả xâm phạm.

Trong lúc nghe ngài tổng lãnh sự nói, Alice tái xanh, mặt cô nhợt nhạt tới mức rốt cuộc cũng khiến Daldry phải lo lắng.

- Cô không sao chứ? anh vừa hỏi vừa nắm lấy tay cô.

- Cô cần tôi cho gọi bác sĩ không? ngài tổng làm quá thêm.

- Không, tôi không sao, Alice ấp úng, ngài làm ơn nói tiếp đi.

- Mùa xuân năm 1916, sứ quán Anh đã sắp xếp cho họ khoảng một trăm kiều dân hồi hương bằng cách bí mật đưa họ lên một con tàu chở hàng mang cờ hiệu Tây Ban Nha. Nước này khi đó trung lập, con tàu vượt qua được eo Dardanelles và tới Gibraltar mà không gặp trở ngại gì. Từ đây, chúng tôi mất dấu bố mẹ cô, nhưng sự hiện diện của cô chứng tỏ rằng họ đã trở về được đất mẹ, an toàn tuyệt đối. Vậy đấy, thưa cô, kể từ sau đó thì cô biết rõ hơn tôi…

- Có chuyện gì thế Alice, Daldry hỏi, sao cô có vẻ hoảng hốt vậy?

- Không thể thế được, Alice lắp bắp.

Hai bàn tay cô bắt đầu run lên.

- Thưa cô, ngài tổng lãnh sự tiếp tục với giọng dường như đã nổi nóng, tôi mong cô hãy tin vào độ chính xác của những thông tin tôi vừa tiết lộ…

- Khi ấy tôi đã ra đời rồi, Alice nói, dĩ nhiên tôi phải ở cùng họ.

Ngài tổng lãnh sự nhìn Alice, vẻ đầy thận trọng.

- Nếu cô đã nói vậy thì đúng rồi nhưng chuyện này khiến tôi ngạc nhiên quá, chúng tôi không thấy có thông tin nào về cô trong sổ sách cũng như các báo cáo mà chúng tôi tham khảo. Có thể bố cô không khai báo về cô với sứ quán.

- Bố cô ấy tới sứ quán để mình và vợ được bảo vệ mà lại quên không khai báo về sự hiện diện của cô con gái duy nhất ư? Điều ấy còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, Daldry chen ngang. Thưa ngài lãnh sự, ngài có chắc chắn là trẻ em cũng được ghi vào sổ sách của các ngài không?

- Thế ông coi chúng tôi là loại gì vậy, ông Daldry? Chúng ta là một đất nước văn minh. Dĩ nhiên là trẻ em được ghi tên cùng bố mẹ chúng.

- Vậy thì, Daldry vừa nói vừa quay sang Alice, có thể bố cô đã cố tình bỏ sót không khai báo cô vì sợ người ta cho rằng với một đứa trẻ còn nhỏ như thế thì một chuyến hồi hương là quá mạo hiểm.

- Chắc chắn không phải thế, ngài tổng lãnh sự phản đối kịch liệt. Phụ nữ và trẻ em trước tiên! Tôi có bằng chứng cho thấy rằng trong số những gia đình chuyển lên tàu chở hàng Tây Ban Nha ấy có cả trẻ em và chúng được ưu tiên.

- Vậy thì trong trường hợp ấy, chúng ta không nên lãng phí thời gian bằng cách lo lắng về những nguyên do hẳn nhiên là không đáng. Ngài tổng lãnh sự, tôi không biết cảm ơn ngài thế nào, những thông tin ngài vừa cung cấp vượt xa điều chúng tôi trông đợi…

- Và tôi không hề nhớ gì sao? Alice thì thầm cắt ngang lời Daldry, không một kỷ niệm nào sao?

- Tôi không muốn tò mò và lại càng không muốn khiếm nhã, nhưng khi ấy cô bao nhiêu tuổi, thưa cô Pendelbury?

- Tôi tròn buốn tuổi ngày 25 tháng Ba năm 1975.

- Vậy là năm tuổi vào đầu xuân 1916. Tôi có dành bao tình cảm cho bố mẹ mình cũng vô ích mà thôi, tôi sẽ biết ơn họ suốt đời vì họ đã dạy dỗ và yêu thương tôi nhưng tôi sẽ chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì về thời mình còn nhỏ như cô, tổng lãnh sự nói rồi vỗ nhẹ tay Alice. Vậy thôi, tôi hy vọng đã hoàn thành nhiệm vụ và thỏa mãn yêu cầu của cô. Nếu tôi còn có thể giúp cô bất cứ việc gì thì đừng ngần ngại tới chỗ tôi, cô biết lãnh sự quán chúng ta nằm ở đâu rồi đấy. Giờ tôi phải tạm biệt các vị thôi, tôi trễ hẹn mất.

- Ngài nhớ địa chỉ của họ không?

- Tôi đoán chắc các vị sẽ hỏi câu đó nên đã ghi vào một mẩu giấy. Đợi chút, ngài tổng lãnh sự vừa nói vừa lục tìm trong áo vest, đây rồi… Chỗ họ từng sống rất gần đây, trên phố cổ Péra rộng lớn, giờ được đổi thành Isklital, chính xác hơn là tại tầng ba cư xá Roumélie, ngay cạnh con đường toàn hoa nổi tiếng.

Ngài tổng lãnh sự hôn tay Alice rồi đứng lên.

- Làm ơn, ông nói với Daldry, đưa tôi ra cửa khách sạn được không, tôi có điều này muốn nói với ông, không có gì quan trọng đâu.

Daldry đứng dậy bước theo ngài tổng lãnh sự đang mặc lại áo măng tô. Họ băng qua đại sảnh, ngài tổng lãnh sự dừng bước trước quầy lễ tân rồi hướng sang Daldry.

- Trong thời gian tìm kiếm thông tin cho cô bạn ông, vì tò mò nên tôi cũng đã tìm luôn người mang họ Finch nào đó làm việc ở bộ Ngoại giao.

- Thế sao?

- Đúng vậy… và nhân viên duy nhất mang họ Finch là một thực tập sinh ở bộ phận thư tín, dù thế nào thì anh ta cũng không thể là bác ông được, phải vậy không?

- Quả thực tôi cũng không nghĩ vậy, Daldry vừa nói vừa săm soi mũi giày.

- Tôi cũng thấy thế. Chúc ông có quãng thời gian lưu lại Istanbul thật dễ chịu, ông Finch-Daldry, ngài tổng lãnh sự nói rồi bước vào vòng quay của cánh cửa.

10.

Daldry gặp lại Alice ở quầy bar. Suốt nửa tiếng đồng hồ anh ở cạnh cô, cô chỉ nhìn cây đàn dương cầm đen kê trong góc phòng khách mà không nói gì.

- Nếu cô muốn, ngày mai chúng ta có thể dạo quanh cư xá Roumélie xem sao? Daldry đề xuất.

- Tại sao họ chưa bao giờ kể với tôi về thời kỳ ấy?

- Tôi không biết Alice ạ, có thể họ muốn bảo vệ cô chăng? Hẳn họ đã trải qua những thời gian vô cùng kinh khủng tại đây. Có thể đối với họ đó là những kỷ niệm quá mức nặng nề không thể chia sẻ. Bố tôi cũng từng tham dự Thế chiến thứ nhất nhưng ông ấy không bao giờ muốn nhắc tới nó.

- Thế tại sao họ lại không khai báo về tôi với sứ quán?

- Có thể họ đã làm thế nhưng nhân viên chịu trách nhiệm thống kê kiều dân Anh đã không hoàn thành công việc của mình. Trong bối cảnh lộn xộn lúc bấy giờ, có thể anh ta bị ngợp trước các sự kiện.

- Có quá nhiều “có thể”, anh không thấy thế sao?

- Vâng, quả là nhiều, nhưng làm sao tôi có thể nói khác được? Khi ấy chúng ta đâu có ở đó.

- Không, chính xác là tôi có ở đó.

- Nếu cô muốn chúng ta có thể điều tra.

- Bằng cách nào?

- Hỏi hàng xóm láng giềng, biết đâu chẳng có người vẫn nhớ ra bố mẹ cô?

- Sau gần bốn mươi năm sao?

- Không loại trừ khả năng chúng ta sẽ gặp may. Vì chúng ta đã thuê được anh chàng hướng dẫn viên giỏi nhất Istanbul nên hãy nhờ anh ta giúp đỡ, những ngày tới hứa hẹn sẽ rất thú vị…

- Anh muốn để Can tham gia à?

- Sao lại không nhỉ? Vả lại, cũng không nên trì hoãn, sau buổi diễn chúng ta có thể mời anh ta đi ăn.

- Tôi không muốn ra ngoài nữa, anh hãy tới đó một mình vậy.

- Buổi tối hoàn toàn không phải để ở nhà một mình. Rồi thế nào cô cũng lại ngồi soi xét một nghìn lẻ một giả thuyết, tất cả chúng sẽ khiến cô mất ngủ. Giờ hãy cùng tới xem vở ba lê ấy rồi chúng ta nói rõ mọi chuyện với Can lúc dùng bữa.

- Tôi không thấy đói và tôi sẽ không phải là người đồng hành dễ chịu. Tôi cần ở một mình một chút, tôi phải suy nghĩ về mọi chuyện, đảm bảo với anh đấy.

-Alice, tôi không hề muốn phủ nhận rằng những phát hiện này khiến ta bối rối nhưng về cơ bản chúng không nói lên điều gì cả. Qua những gì cô nói với tôi, bố mẹ cô chưa bao giờ thôi yêu thương cô. Vì những lý do riêng, họ đã không bao giờ nói với cô về thời gian lưu lại đây. Chuyện này chẳng có gì mà khiến cô phải như vậy, cô có vẻ buồn tới mức khiến tâm trạng tôi u uất.

Alice nhìn Daldry rồi mỉm cười với anh.

- Anh có lý, cô nói, nhưng tối nay tôi không phải là một người bạn đồng hành thú vị. Anh nên đi xem vở ba lê cùng Can, rồi ăn một bữa giữa đàn ông với nhau, hứa với anh là tôi sẽ không để chứng mất ngủ phá rối đêm nay. Tôi cần nghỉ ngơi một chút và ngày mai chúng ta sẽ quyết định xem có nên chơi trò thám tử điều tra hay không?

Can vừa bước vào đại sảnh. Anh gõ gõ lên mặt đồng hồ đeo tay với Alice và Daldry rằng đã đến lúc phải đi.

- Anh đi đi, Alice vừa nói vừa nhìn Daldry vẫn còn đang lưỡng lự.

- Cô chắc chứ?

Alice đưa tay thân mật xua Daldry đi. Anh quay lại tạm biệt cô rồi tới chỗ Can.

- Cô Alice không sinh đôi cùng chúng ta à?

Đúng vậy, thực tế là cô ấy không sinh đôi cùng chúng ta… Tôi dự cảm rồi tối nay sẽ không thể nào quên được, Daldry ngao ngán thở dài.

* * *

Daldry ngủ suốt hồi thứ hai. Mỗi khi tiếng ngáy của anh trở nên quá lộ liễu, Can liền huých cùi chỏ làm Daldry giật mình nhưng ngay sau đó lại gà gật.

Sân khấu ở nhà hát cổ của Pháp trên phố Isklital hạ màn, Can dẫn Daldry tới ăn tối tại nhà hàng Régence, nằm trong ngõ Olivo. Đồ ăn được chế biến rất tinh tế, Daldry phàm ăn hơn bao giờ hết và sau ly thứ ba thì bắt đầu thấy thư giãn hơn.

- Sao cô Alice không kết hợp với chúng ta? Can hỏi.

- Vì cô ấy mệt, Daldry đáp.

- Các vị đã xù mao dựng lông với nhau à?

- Gì cơ?

- Tôi hỏi anh là liệu có phải cô Alice đã đánh nhau anh không?

- Để anh liệu cách mà dùng từ cho đúng, người ta nói là xù lông dựng cánh, và không, chúng tôi không đánh nhau.

- Vậy tốt quá.

Nhưng Can vẫn có vẻ không tin lắm. Daldry rót đầy ly cho cả hai rồi kể cho Can nghe những điều Alice được biết ngay trước khi anh ta tới khách sạn tìm họ.

- Câu chuyện mới khó tin làm sao! Can thốt lên. Và miệng ngài tổng lãnh sự kể với các vị như thế à? Tôi hiểu được tại sao cô Alice lại thấy xáo trộn. Ở vào địa vị cô ấy, tôi hẳn cũng sẽ thế. Vậy anh tính thế nào?

- Giúp cô ấy nhìn rõ mọi chuyện hơn nếu có thể.

- Với Can, không gì là không thể ở Istanbul này. Nói tôi nghe xem làm thế nào để soi sáng được cô ấy.

- Ban đầu thì tìm lại được hàng xóm hoặc những người sống cùng khu nhà từng biết bố mẹ cô ấy đã là suôn sẻ rồi.

- Thực hiện được! Can thốt lên, Tôi sẽ lùng và chúng ta sẽ tìm ra ai đó sẽ nhớ ra hoặc có ai đó biết một ai đó vẫn còn nhớ.

- Anh gắng hết sức đi, nhưng đừng nói với cô ấy điều gì vô căn cứ, giờ cô ấy đã đủ bối rối rồi. Tôi tin tưởng vào anh đấy.

- Phải hết sức thận trọng, anh có lý, khiến cô ấy mờ đục thêm vào lúc này chẳng có ích gì.

- Về vai trò hướng dẫn viên thì tôi không nói nhưng về tài năng phiên dịch của anh thì, nói thực, anh đã tự cao tự đại quá mức đấy, bạn thân mến ạ.

- Tôi có thể hỏi anh một câu được không? Can cụp mắt xuống hỏi.

- Anh cứ hỏi, rồi chúng ta sẽ xem xét..

- Giữ anh và cô Alice có điều gì ý nhị không?

- Anh gắng thêm đi…

- Ý tôi muốn hỏi có gì đặc biệt giữa hai người không.

- Chuyện ấy thì có gì liên quan đến anh?

- Vậy là anh vừa trả lời tôi rồi.

- Không, tôi không vừa trả lời anh gì cả, thưa ngài hướng dẫn viên biết tuốt nhưng mù tịt mọi thứ!

- Anh thấy không, tôi hẳn đã mò đúng chỗ yếu vậy nên anh mới ca mắng tôi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .